Tôi vẫn thường mắng người ta là óc ngắn mà. Tôi cực ghét cái tên “hotboy” và “hotgirl”, nó dường như là không não mặc dù không phải ai cũng thế. Nói vậy để biết rằng kiến thức rất quan trọng. Vấn đề là bạn tìm thấy kiến thức ở đâu, ngoài chợ cũng có kiến thức, thậm chí rất nhiều là đằng khác. Có những người vẫn thành công dù người ta không học đại học. Quan trọng là bạn chọn con đường nào để đi.
Hãy hình dung cảnh một hotboy quậy phá, bỏ học lớp 12, về Lái Thiêu trông chó. Mỗi sáng sớm thức dậy, tưới cây, dọn phân chó, dắt chó đi phơi nắng. Trưa lại quay ra nấu cơm cho mình ăn, cho chó ăn, bật radio nằm võng, hút thuốc và suy tư. Đó là lúc cậu suy ngẫm về cuộc đời nhiều nhất và nhận ra mình phải làm một điều gì đó cho ba mẹ tự hào. Và cậu đã làm được. Chạy chiếc môtô cổ, bước vào quán với điếu thuốc lá phì phèo trên môi cùng câu gọi đồ uống “cho thứ gì nam tính một chút!”, Phi tỏ ra là một anh chàng “menly” chính hiệu. Ấy thế mà Phi bảo, cứ xem những vở kịch Phi diễn lúc này đi, 5 vở thì có hết 3 vở phải đóng vai gay, “đồng bóng” khiến người ta đâm ngờ. Mà hầu như Phi luôn làm người khác phải tò mò và nghi hoặc, như cách Phi dẫn chương trình, cách Phi trò chuyện, rất hài, rất thú vị, cứ lôi kéo mọi người đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác... Biến cố lớn khiến tôi làm nhiều điều dại dột Trước đây, đang là ngôi sao nhí được chú ý trong đội kịch Tuổi Ngọc, bỗng dưng anh mất tăm. Liệu có biến cố nào xảy ra khiến anh đã có sự thay đổi đó? Khoảng thời gian tôi học lớp 9, ba tôi lúc ấy là tài xế, trong một lần lái xe, ba gây tai nạn. Dù không phải lỗi của mình nhưng ba vẫn phải đền tiền, lo chạy thuốc thang cho người ta. Sau vụ đó, ba bị sốc không thể chạy xe trở lại được nữa. Cuộc sống gia đình trở nên đảo lộn. Tôi thì lúc đó lại ham chơi bời, cứ nghĩ nhà mình vẫn còn tiền, thế là chẳng lo, chẳng nghĩ. Mẹ chỉ là người nội trợ bình thường, lúc đó mẹ cũng chẳng thể gọi tôi lại và bảo, “con, nhà mình đang thiếu nợ” được. Cách sống vô tâm của tôi làm cho mẹ thêm buồn. Lúc đó, tôi cũng đang theo học kịch ở đội kịch Tuổi Ngọc. Giống như kịch là máu của tôi vậy, dính vào rồi chẳng thể nào dứt ra. Tôi học mê mẩn, bỏ bê cả học văn hóa. Rồi mẹ cấm không cho học kịch nữa. Tôi bị sốc nên đâm ra làm những trò dại dột không ai chấp nhận được. Trò dại dột nhất mà anh đã từng làm là gì? Liệu bạn có tin không khi tôi nói rằng đến giờ tôi vẫn chưa học xong lớp 12. Kể từ khi gia đình gặp sự cố, tôi bắt đầu hư hỏng, thường xuyên trốn học đi chơi game, đánh lộn với các bạn. Mỗi lần kiểm tra thì tôi quay cóp, thậm chí còn chép tài liệu thuê cho các bạn cùng lớp. Dạo ấy, cứ mỗi tuần là mẹ tôi bị mời lên họp phụ huynh một lần. Đánh thì cũng đã đánh rồi, la thì cũng la rồi, mẹ bất lực và chẳng muốn nói nhiều với tôi nữa. Mẹ chỉ lắc đầu thở dài, coi như mình mất đi một đứa con trai vậy. Rồi anh làm thế nào để thoát ra khỏi tình trạng đó? May mắn là ba tôi không ở trong tình trạng khủng hoảng quá lâu. Không lái xe được nữa, ba tôi chuyển sang kinh doanh cún (chó). Sau khi tôi bỏ học, ba gọi tôi lại, tâm sự nhiều về những trăn trở và thất vọng của ba về tôi. Lúc đó tôi mới nhận ra mình là một đứa con tệ đến mức nào. Và tôi nhận thức được, nếu không làm được gì cho gia đình thì ít nhất mình không nên phá nữa. Ở dưới Lái Thiêu (Bình Dương) nhà tôi còn một miếng đất. Ba kêu tôi dắt chó về dưới đó để chăm sóc chúng. Chị cứ nghĩ đến cảnh một người trẻ mỗi sáng sớm thức dậy, pha một ly cà phê uống, chiên một cái trứng để ăn, tưới cây, dọn phân chó, dắt chó đi phơi nắng, chải lông, chơi với chó. Trưa lại nấu cơm cho mình ăn, cho chó ăn, bật radio, nằm võng, hút thuốc và suy tư. Đó là lúc tôi suy ngẫm về cuộc đời nhiều nhất và nhận ra mình phải làm một điều gì đó cho ba mẹ tự hào. Tôi cảm giác anh có vẻ như ông cụ non ấy, nhưng anh đã làm gì để ba mẹ tự hào về mình? Khi Ngọc Trai vào làm MC của Yeah1 TV, thấy tôi là bạn thân mà cứ lận đận hoài nên kéo tôi vào làm chung. Mọi người trong đài biết tôi cũng có năng khiếu kịch này nọ nên bằng lòng giao cho tôi làm MC. Khi tôi quyết định đi làm, ba mẹ bất ngờ, bảo đây là một nghề thị phi, mà với tính bốc đồng của tôi thì chắc là không làm được. Nhưng rồi những cố gắng của tôi đã được đền đáp và ba mẹ dần có cái nhìn khác về tôi. Quay lại cười với nỗi buồn Bây giờ đã trở thành người của công chúng, anh có sợ người ta khinh và bảo mình “óc ngắn” khi chưa học đến lớp 12 không? Tôi vẫn thường mắng người ta là óc ngắn mà. Tôi cực ghét cái tên “hotboy” và “hotgirl”, nó dường như là không não mặc dù không phải ai cũng thế. Nói vậy để biết rằng kiến thức rất quan trọng. Vấn đề là bạn tìm thấy kiến thức ở đâu, ngoài chợ cũng có kiến thức, thậm chí rất nhiều là đằng khác. Có những người vẫn thành công dù người ta không học đại học. Quan trọng là bạn chọn con đường nào để đi. Nhưng dù sao không học đến lớp 12 thì tôi vẫn thấy đó là một thiệt thòi. Đôi lúc ở nhà cãi nhau với em trai, em tôi quay sang bảo, anh chưa học hết lớp 12 sao biết nó đúng mà cứ đòi tranh cãi với em. Tôi thấy nhột quá nên đánh trống lảng, chuyển sang vấn đề khác. Nó nói đúng, tôi không thể cãi được. Đây là cái lỗi của mình và tôi luôn đem ra làm cái gương để bảo với em rằng, mày phải học xong lớp 12 để sau này có gây lộn với đứa nào thì nó cũng không thể chửi mày là đồ học chưa xong lớp 12 được. Giỡn là giỡn vậy thôi nhưng tôi vẫn buồn. Con đường bạn chọn có thể đúng đấy nhưng lúc nào cũng có mặt trái. Và đó là mặt trái của tôi. Anh nói chuyện hài, diễn kịch, đóng phim thường nhận những vai hài, làm MC cũng hài. Điều này có tương phản với cuộc đời nhiều chuyện buồn của anh không? Nếu mình buồn thì hãy buồn một mình, đừng khiến người khác phải buồn lây. Tôi cảm thấy mình hợp với chữ “hài” vì nghĩa là tôi đang quay lại cười với cái buồn của cuộc đời tôi và có động lực để phấn đấu từng ngày. Tôi không thích người ta gọi tôi là MC, tôi thích người ta gọi tôi là hoạt náo viên. Tôi không thích làm những chương trình kiểu như kính thưa ông A, kính thưa ông B, nó nghiêm túc khiến tôi phải gồng mình lên và thấy mệt. Ngày đầu tiên tôi bước chân vào làm MC cho Yeah1 TV, bên đài không chấp nhận kiểu MC lên nói tào lao, giỡn nhặng xị như thế. Nhưng rồi tôi dần thuyết phục được họ khi chứng tỏ rằng tôi biết vấn đề đó nhưng vẫn giả ngu, giả khờ để khán giả phải tò mò và dần dần mở ra cho khán giả một vấn đề khác khiến họ vẫn thu nạp được kiến thức. Nhiều người trẻ hiện nay thích thử sức một lúc nhiều lĩnh vực. Không biết anh có ý định chuyển sang ca hát không? Chuyển qua thì không biết có thành công hay không. Tôi hay chơi với một nhóm bạn giới underground, người ta chơi Rock, Beat box các thứ, tôi cũng góp vui và mọi người vẫn thích. Nhưng nếu tôi chuyển sang chuyên nghiệp sẽ có nhiều lời bình phẩm. Như vậy thì chẳng vui chút nào. Và tôi sẽ không làm những điều mà tôi chẳng cảm thấy vui.Cảm ơn anh về cuộc trò chuyện này! LÝ LỊCH TRÍCH NGANG Hoàng Phi tên đầy đủ là Lê Hoàng Phi, sinh ngày 7.12.1989 tại TP.HCM. 6 tuổi tham gia đội kịch Tuổi Ngọc. 12 tuổi đạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim truyện Gấu cổ trắng. 17 tuổi, vì một vài biến cố gia đình, Phi bỏ học, quyết định sống tự lập, tự lăn lộn với đời. Năm 2009, Hoàng Phi xin vào làm MC kênh truyền hình Yeah1 TV và gây chú ý bởi cách dẫn chương trình thông minh, dí dỏm, hài hước, vui nhộn. Hiện là MC quen thuộc của các chương trình 2! Idol, Yeah1countdown, 51Job... Là gương mặt quen thuộc của Sân khấu kịch Thế giới trẻ với những vai diễn trong các vở như Dính bầu, Họa hồn, Điện thoại nửa đêm, Trai đẹp lắm chiêu, Mua chồng... Ngoài ra, Hoàng Phi còn tham gia đóng phim truyền hình, điện ảnh. Các phim từng tham gia: Câu chuyện pháp đình, Tham vọng, Công nghệ thời trang, Quý ông thời đại, Tối nay 8 giờ... |